Từng nghe nhiều chuyện về đàn ông “ngoại tình”, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính trong câu chuyện bi hài ấy…
Chúng tôi yêu cũng bình thường như bao cặp đôi trên đời, có khác chăng là từ ngày mới quen, hai đứa đều xác định rõ với nhau về lòng tin, vì cả hai đều đã từng trải qua đổ vỡ.
Suốt thời gian một năm yêu nhau rồi cưới, tôi vẫn không nghĩ mình quyết định vội vàng hay cưới sớm, vì chúng tôi đều trưởng thành, có công ăn việc làm cũng như hiểu biết xã hội ở mức vừa đủ tốt. Và tôi tin yêu anh.
Cưới nhau về, cũng như “bát đũa còn xô”, chúng tôi vun vén cho gia đình nhỏ của mình từng bước chậm rãi, cùng nhau giải quyết những mâu thuẫn theo hướng tích cực để dung hòa mọi thứ.
Sau kỷ niệm Ngày Cưới lần thứ ba, tin mừng về một thiên thần nhỏ đang lớn lên từng ngày trong bụng khiến tôi hạnh phúc tưởng như tột cùng…
Tôi cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà anh đã thay đổi, là vì thiên thần nhỏ của chúng tôi được siêu âm là con gái, hay là vì chuyện vợ chồng thưa dần khiến anh thay đổi. Hay vì tính cách của tôi những ngày thai nghén trở nên cáu bẳn hơn? Tôi không thể biết được, vì hỏi thì câu trả lời từ anh bao giờ cũng là “có gì đâu”… Biết vậy nên tôi thôi hỏi, nhưng cứ quan sát thái độ của chồng ngày càng lạnh nhạt, những đêm tôi khó ngủ, anh cũng thôi vỗ về an ủi. Tủi thân, tôi tâm sự với người chị họ thì được bảo là có khi tôi chỉ quá nhạy cảm, tâm trạng lúc bầu bì thường vậy. Cho đến khi…
Lúc mang bầu đến tháng thứ 6, khi đang cùng chị họ đi mua một số vật dụng, chúng tôi đã tận mắt thấy anh đưa một cô gái vào khách sạn. Bao ngày đêm khóc thầm, anh cũng không nhận thấ́y mắt tôi sưng phồng, mặt mũi phờ phạc… hay hỏi han câu nào. Chị họ đã giúp tôi thuê thám tử theo dõi anh. Kết quả có sau ba ngày, cô gái đó làm cùng công ty với anh… Tôi không đủ sức lực để nghĩ ra cách giải quyết nào, mà chỉ biết khóc…
Lấy hết can đảm, tôi mời anh cùng ngồi xuống, nói hết cho anh nghe mọi chuyện mà tôi thấy, tôi biết, trong nước mắt và những tiếng nấc dài. Anh nhìn tôi xót xa, ôm tôi vào lòng vỗ về, xin lỗi và hứa sẽ không như vậy nữa. Anh nói anh vẫn cần tôi và con, rằng chuyện ngoại tình chỉ là lỗi lầm của riêng anh.
Đàn bà thực chất rất bao dung, vì cả đời chúng tôi chỉ muốn hi sinh hết mình vì chồng con, hơn nữa anh lại chính là người tôi chọn để yêu rồi lấy. Tôi không có lý do gì để trách than hay từ bỏ “tình yêu” của mình. Có chăng, là vì anh ngoại tình?
Hai chữ “tình yêu”, đến bây giờ lại hóa thành xa xỉ, vì anh lại “ngựa quen đường cũ”, tôi không muốn khinh chồng, nhưng đến lần này thì tôi cảm thấy quá sức chịu đựng của bản thân rồi.
Con gái của tôi đã được bốn tuổi, bé xinh xắn và hoạt bát, ai nhìn vào cũng khen vợ chồng tôi khéo nuôi con. Chúng tôi cũng dự định cho bé có em để chơi cùng trong tương lai gần. Tuy nhiên, cái viễn cảnh gia đình hạnh phúc đó hóa thành bọt biển khi một lần nữa, chị họ tôi phát hiện anh lại cùng người phụ nữ ngày xưa vào khách sạn!
Tôi đau đớn còn hơn cả ngày xưa, dù hiện giờ tôi không đang vất vả vì thai nghén nữa. Những đêm trước tôi cứ khóc mãi khi lật giở quyển album cưới và nghĩ về chặng đường tình yêu của chúng tôi, từ cam kết “lòng tin” thuở ban đầu. Vì sao anh lại nỡ phản bội tôi, không chỉ một mà tận hai lần? Có chăng nhiều lần khác nữa mà tôi không biết …?
Tôi hoang mang tột độ!
Hiện giờ tôi đã xin nghỉ phép và dự định đi xa cho khuây khỏa. Tôi cũng đã nói rõ với anh, anh đồng ý ở nhà chăm con, ánh mắt anh lại đầy xót xa tội lỗi, mà con người thì nhu nhược không dám mở lời giữ tôi lại.
Chúng tôi có hiểu nhau chăng? Khi tôi biết điều anh sẽ nói, còn anh thì biết điều tôi đã quyết… Tôi cứ lầm tưởng vợ chồng gắn bó keo son là vậy, nhưng hóa ra, sự im lặng đã giết chết mối tình của chúng tôi từ bao giờ không biết, từ lúc anh chán nản trong khoảng thời gian tôi mang bầu, hay từ khi tôi quá chăm chút cho con gái rồi thành lơ là với chồng?
Có thể bạn sẽ cho rằng tôi nên đi xa và dành thời gian tỉnh táo suy nghĩ trước, bởi vì khi nhìn anh, ánh mắt đó, tận sâu trong thâm tâm tôi vẫn nghĩ rằng nếu anh lại mở lời xin lỗi và hứa hẹn, tôi cũng sẽ sẵn lòng bao dung… vì tôi vẫn còn yêu anh. Nhưng đó có còn là tình yêu không khi lòng tin đã mất? Hay tôi chỉ tự huyễn hoặc bản thân để níu giữ và chắp vá gia đình mình?
Mọi người hãy cho tôi lời khuyên với. Bao dung mấy lần thì đủ?
Ng.Trinh
*** Bài viết đóng góp cho chuyên mục Tâm Sự xin gửi về news@weddingplanner.vn tiêu đề “Chuyên mục Tâm Sự”. Bài đã đăng lên trang sẽ không được rút xuống vì bất cứ lý do gì.